Một “quán” cà phê di dộng chuẩn bị lên đường phục vụ khách sau khi nhận được điện thoại |
Bà Nguyễn Thị Lài, quê ở Châu Đốc, một trong những người mở “quán” cà phê... di động đầu tiên trên các tuyến đường Nguyễn Văn Linh, Nguyễn Thị Thập..., cho biết: “Trước đây tui lượm lặt ve chai, mua phế liệu dọc các công trình ở khu này.
Mỗi khi trưa nắng nóng tui thường thấy mấy người thợ, những người đi đường phải mỏi mắt tìm quán rồi tốn cả chục ngàn đồng mới kiếm ra một ca nước đá nhỏ xíu.
Nhiều nhóm thợ cứ trơ mắt nhìn nhau, chẳng ai dám uống đầy bụng cho đã khát. Tại sao mình không mở một quán cà phê di động phục vụ nhu cầu này?”.
Vậy là quán cà phê di động của bà Lài ra đời. Sau đó là hàng chục quán kiểu này xuất hiện đáp ứng nhu cầu của nhiều người.
Những “quán” cà phê di động chỉ là những chiếc xe gắn máy, xe đạp ọp ẹp gắn thêm tấm bảng nguệch ngoạc vài chữ “bán cà phê, nước suối...” và một khẩu hiệu rất “prồ”: “Giải quyết mọi cơn khát giá bình dân” cùng số điện thoại di động của chủ nhân.
Giới thợ thuyền, công nhân, người đi đường... chỉ cần “alô” hay đứng bên lề đường vẫy tay và bỏ ra 3.000-4.000 đồng là có ngay một ly cà phê thơm ngon phục vụ tận nơi, vừa nhâm nhi vừa ngắm người qua lại trên đại lộ...
Bà Tư, chủ một “quán” cà phê di động, nói mỗi chai nước, ly cà phê bà chỉ kiếm lời 1.000-2.000 đồng. “Lấy công làm lời thôi chú ơi, người lao động nghèo mà mình tính cao tội họ lắm...”.
Bà kể cuối năm trước, nhiều công nhân ở Khu chế xuất Tân Thuận mất việc cũng ồ ạt mở “quán” di động như bà để kiếm sống.
Nhưng vì họ buôn bán theo kiểu chụp giật, dùng bột cà phê trộn bột bắp, nước thì không đun sôi nên sau một thời gian đã bị khách tẩy chay đành bỏ nghề.
“Bán cà phê dạo cũng đòi hỏi có cái tâm và giữ uy tín với nghề. Có như vậy khách mới không bỏ mình”, bà Tư bảo vậy.
No comments:
Post a Comment