Chủ động, tự tin vào bản thân

Năm năm trước, James Trafalgar kinh doanh cửa hàng mua bán nông cụ nhỏ. Anh trải qua cuộc sống bình thường, an nhàn nhưng không có lý tưởng. Ngôi nhà của anh rất bé và anh cũng không có tiền để mua những thứ anh cần. Vợ của Trafalgar không than vãn một lời, cô biết an phận.

Nhưng hôm nay, tất cả đều đã thay đổi. Trafalgar đã có một ngôi nhà mới khang trang trên mảnh đất 2 mẫu Anh. Anh và vợ không còn phải lo lắng liệu có thể cho con vào học tại một trường đại học danh tiếng nổi không, vợ anh cũng không cảm thấy “có lỗi” khi dùng tiền mua quần áo. Mùa hè thì cả nhà đi châu Âu. Trafalgar đã trải qua một cuộc sống đích thực.

Trafalgar nói: “Tất cả những điều này xảy ra là vì tôi đã vận dụng sức mạnh của lòng tin. Năm năm về trước, tôi nghe nói ở Detroit có công việc kinh doanh nông cụ, lúc đó tôi vẫn còn sống ở Cleveland. Tôi quyết định thử, hy vọng có thể kiếm được ít tiền. Tôi đến Detroit vào buổi sáng sớm ngày chủ nhật, nhưng phải đợi đến thứ hai công ty tôi cần liên hệ mới làm việc. Ăn tối xong, tôi ngồi trong khách sạn trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy mình thật đáng ghét. “Điều này rốt cuộc là tại sao?” – Tôi tự hỏi mình – “Thất bại sao luôn thuộc phần tôi?”.

Trafalgar không biết ngày hôm đó cái gì xui khiến anh làm điều này: Anh lấy một tờ giấy viết thư của khách sạn, viết tên những người anh quen biết mà trong những năm gần đây vượt xa anh, họ đã đạt được nhiều thành công trong công việc. Trong số đó có hai người chủ nông trại nhà kế bên, bây giờ đã dọn sang một khu vực khác tốt hơn. Hai người khác mà Trafalgar đã từng làm việc cho họ, một người sau này trở thành em rể của anh.

Trafalgar tự hỏi chính mình: Ưu thế của năm người bạn này là gì? Anh so sánh trí tuệ và năng lực của mình với họ, nhận thấy họ hoàn toàn không thông minh hơn anh. Nền giáo dục họ được tiếp thu, sự chánh trực, tập tính cá nhân (thói quen cá nhân) v.v… của họ cũng không có ưu thế hơn anh. Cuối cùng Trafalgar nghĩ ra yếu tố khác dẫn đến thành công, đó là tính chủ động. Trafalgar không thể không thừa nhận, về mặt này các bạn anh hơn anh một bậc.

Khi ấy đã gần ba giờ đêm rồi nhưng Trafalgar vẫn rất tỉnh táo. Lần đầu tiên anh phát hiện ra nhược điểm của mình. Anh mổ xẻ bản thân, tự thấy anh thiếu tính chủ động là vì từ sâu thẳm nội tâm, anh không tôn trọng chính mình.

Trafalgar ngồi suốt cả đêm, nhớ lại quá khứ. Anh phát hiện bản thân trong quá khứ thường tự tìm lấy phiền não, luôn tự nói với mình là không được, không được,và không được! Anh luôn nhìn thấy điểm yếu của mình, hầu như tất cả những điều anh làm đều mang tính tự hạ thấp giá trị bản thân mình.

Cuối cùng Trafalgar hiểu ra rằng: nếu ngay chính mình cũng không tín nhiệm mình thì cũng chẳng có ai tín nhiệm mình được!

Thế là Trafalgar đi đến một quyết định: “Mình thường xuyên xem mình là một công dân thấp hèn, kể từ hôm nay mình sẽ không suy nghĩ như vậy nữa”.

Sáng ngày hôm sau, anh âm thầm làm cuộc thử nghiệm đầu tiên về lòng tự tin của chính mình trong cuộc phỏng vấn với công ty. Trước cuộc phỏng vấn này, Trafalgar hy vọng mình có dũng khí đề xuất yêu cầu mức lương cao hơn mức lương cũ từ 750 đến 1000 USD. Nhưng sau lần tự kiểm điểm bản thân này, Trafalgar nhận thức được giá trị của mình, vì vậy mà mục tiêu này được nâng lên 3500 USD.

Kết quả là Trafalgar đã đạt được mục đích. Anh đã gặt hái được thành công.

Tự ti là hòn đá cản đường trong hình trình tiến về phía trước của chúng ta. Chỉ có sự tự tin và kiên trì hành động, chúng ta mới có thể đạt được những gì chúng ta muốn.

Trích từ “Câu chuyện nhỏ, đạo lý lớn” – NXB Tổng hợp TP.HCM

Không thành công nếu không hứng thú

Donald M.Kendall - Nguyên TGĐ điều hành tập đoàn Pepsi
Khi tôi đang học năm thứ hai đại học thì Chiến tranh Thế giới thứ II bùng nổ. Tôi trở về Sequim, Washington đúng vào dịp lễ Giáng sinh. Khắp nơi người ta dựng vô số chướng ngại vật như thể quân Nhật đã đánh tới nơi vậy. Lệnh tổng động viên được phát ra và tôi đăng ký gia nhập quân đội, làm phi công ném bom trong suốt thời kỳ chiến tranh.

Khi chiến tranh kết thúc, tôi xuất ngũ và bắt đầu đi tìm việc làm. Khi đó, quân đội có chương trình hỗ trợ cho những ai muốn theo học đại học nhưng bạn phải cam kết là sẽ làm việc cho họ trong ba năm sau khi tốt nghiệp. Dù không có đủ tiền để có thể theo học cho đến hết đại học nhưng tôi không muốn ở trong quân đội lâu hơn nữa nên quyết định không theo con đường này.

Ngay khi xuất ngũ, tôi lập tức chuyển sang bờ Đông vì nghe nói nghề câu cá hồi ở đây rất khấm khá. Rồi một người bạn thời còn trong quân đội bảo tôi nộp đơn xin vào Pepsi làm việc. Bản thân anh ấy không thể làm cho Pepsi vì mang họ Lehman. Số là trước đây Walter Mack, một người thuộc đế chế Pepsi, đã cưới một cô vợ dòng họ Lehman nhưng sau đó họ ly dị. Vì lẽ đó Pepsi và nhà Lehman cắt đứt quan hệ với nhau. Tôi nghe lời anh ta, đi phỏng vấn và được nhận vào Pepsi với mức lương khởi điểm 400 đô la. Đó là vào năm 1947.

Tôi bắt đầu từ xưởng đóng chai, sau đó chuyển qua khâu giao hàng bằng xe tải, và cuối cùng làm tiếp thị món nước giải khát màu nâu mang lại nhiều sảng khoái của Pepsi. Tôi yêu công việc này. Thỉnh thoảng tôi có những cuộc nói chuyện với sinh viên và tôi luôn khuyên họ rằng mỗi sáng thức dậy, nếu họ thấy không hứng khởi với công việc mình sẽ làm trong ngày thì tốt nhất nên chọn việc khác mà làm. Không có con đường nào có thể đưa bạn đến thành công nếu bạn không có hứng thú trong công việc hiện tại. Tôi tin rằng đó là một trong những vấn đề đáng quan tâm của giới trẻ hiện nay. Phần lớn họ cần một việc làm chứ không phải họ yêu thích công việc họ đang làm.

Lúc ấy, tôi rất phấn khởi với những gì tôi đang làm cho Pepsi và may mắn là tôi có rất nhiều cơ hội để thăng tiến. Kết thúc công việc tiếp thị nước ngọt, tôi chuyển qua làm ở bộ phận kinh doanh nội địa. Với tôi, mỗi một ngày trôi qua luôn luôn có nhiều điều mới mẻ để làm và để học hỏi.

Nhiều người có tài và lẽ ra có thể đạt đến những vị trí quản lý cao cấp nhưng rồi họ đã không thể vì đã không biết lựa chọn đúng vị trí vào những thời điểm thích hợp. Để thành công, bạn cần phải là người thật may mắn, nhưng chỉ may mắn thôi thì chưa đủ. Tôi từng làm tiếp thị Pepsi tại thành phố Atlantic. Nhóm tám người chúng tôi làm việc từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều. Nhưng Atlantic là một thành phố sống về đêm nên tôi luôn nán lại đến khuya. Hầu như toàn bộ doanh số của tôi đều được thực hiện vào ban đêm và nó lớn hơn doanh số của tất cả các thành viên khác cộng lại. Ban giám đốc công ty biết được thành tích này của tôi nên đã cất nhắc tôi lên bộ phận phụ trách chiến lược tiếp thị toàn quốc.

Bạn cũng cần phải tự tin, bằng không bạn sẽ chẳng bán được thứ gì cả. Tôi sinh ra ở một nông trại. Sáu tuổi tôi đã biết vắt sữa bò, cắt cỏ, chặt cây, làm vườn, điều khiển hầu như tất cả các loại máy móc trong nhà và cứ thế cho đến hết trung học. Điều này cho tôi niềm tin vì tôi biết mình có nhiều kỹ năng và có thể làm được nhiều việc. Do đó, tôi chưa bao giờ lo sợ là mình bị thất nghiệp.

Đối với đa số người thì kinh nghiệm là yếu tố quan trọng trước khi khởi sự kinh doanh, dĩ nhiên trừ phi họ có năng khiếu đặc biệt. Nếu một người có ý tưởng lớn và mở công ty kinh doanh theo ý tưởng đó thì thật lý tưởng. Nhưng đó không phải là công thức phổ biến cho những người trẻ tuổi ngày nay. Hầu hết những người trẻ tuổi thường thiếu kinh nghiệm và tôi cho rằng kinh nghiệm thậm chí quan trọng hơn những bài lý thuyết suông ở trường. Nếu bạn đang làm việc tại một công ty và bạn thực sự yêu thích công việc của mình, bạn không cần phải vào trường kinh doanh nào cả mà hãy học ngay trong công việc của mình. Tôi không khuyến khích bạn vào trường để học kinh doanh ngoại trừ đó là những công việc cần kiến thức chuyên ngành như kế toán hoặc tiếp thị.

Tôi biết đến công việc kinh doanh là nhờ vào thực tế công việc và biết quản lý nhờ vào thời gian phục vụ trong quân đội. Lúc đó, thay vì ngồi chờ đến lượt bay như những phi công khác, tôi lên văn phòng và nói với sếp là tôi thích công việc văn thư tuy không có kinh nghiệm gì. Kết quả là tôi đã trở thành một nhân viên hành chánh - thống kê tốt. Tài chính - kế toán không phải là điểm mạnh của tôi nên tôi học một khóa kế toán hàm thụ.

Tôi học được rất nhiều từ những người xung quanh. Tại nhà máy ở Pittsburgh, tôi được Fred Sabowski, giám đốc điều hành, quan tâm và hết lòng chỉ dạy. Ông thường trò chuyện với tôi đến một giờ sáng. Lúc đó tôi đã mệt bở hơi tai nhưng vẫn ngồi với ông và tôi đã học được rất nhiều kinh nghiệm kinh doanh từ ông. Tôi cũng học được nhiều về ngành kinh doanh đóng chai nhượng quyền từ những người lâu năm trong nghề. Walter Dowson, người nắm trong tay hệ thống các nhà máy đóng chai của cả một tiểu bang Michigan rộng lớn, quả là một con người tuyệt vời. Lúc đó không hiểu sao những người lớn tuổi thường thích kể cho bọn nhóc thế hệ trẻ chúng tôi nghe những câu chuyện ly kỳ về kinh doanh. Nhờ vậy, tôi có mối quan hệ với cả những nhà máy đóng chai ở DenverChicago. Còn người phụ trách vùng Louisville là một kỹ sư. Khi tôi đến bán thiết bị cho ông, ông lôi ra một cái thước lô-ga, tức thì tôi cũng rút ra một cái tương tự. Tôi học được cách sử dụng loại thước này hồi còn ở quân đội. Ông không thể tin rằng một thanh niên như tôi mà cũng biết sử dụng thước lô-ga. Kết quả là chúng tôi thân nhau từ đó.

Thưở nhỏ, có lẽ cô giáo lớp năm của tôi là người có ảnh hưởng lớn nhất đối với tôi. Cô tin ở tôi và luôn theo dõi sự nghiệp của tôi từ đó đến nay. Cô không có con nên dành hết sự quan tâm của mình cho tôi. Đó là chính là một trong những động lực lớn thúc đẩy tôi tiến bộ. Cha mẹ tôi ly dị nhau và tôi thật may mắn có được một người như cô trong đời.

Theo tôi, tìm thấy niềm vui trong công việc là yếu tố quan trọng nhất quyết định sự thành công của bạn, bên cạnh kinh nghiệm, sự may mắn và đội ngũ các cố vấn đáng tin cậy. Đừng bao giờ nhận một công việc bạn không thích vì bạn sẽ không thể đi tới thành công. Việc học hành cũng cần phải cân nhắc kỹ lưỡng. Trừ phi bạn muốn trở thành kỹ sư, bác sĩ hoặc biết chính xác bạn muốn gì ở trường đại học, bạn mới cần phải bước vào đó. Hãy tích lũy kinh nghiệm từ thực tế công việc và luôn mở rộng tầm nhìn về tương lai của bạn. Ở tuổi xế chiều, dù muốn dù không bạn vẫn phải thu hẹp mục tiêu của mình; vì thế, hãy mở rộng nó tối đa khi bạn còn trẻ. Và cuối cùng, để khởi nghiệp, bạn cần phải học càng nhiều càng tốt tất cả mọi thứ có liên quan đến việc kinh doanh của bạn, đừng bao giờ chỉ tập trung vào một mặt duy nhất.

Donald M.Kendall - Nguyên TGĐ điều hành tập đoàn Pepsi
Nguồn: Vì sao họ thành công ? - First News và NXB Trẻ TPHCM

Khi niềm tin được đặt đúng chỗ

Lên lớp 12, tôi mới bắt đầu xác định được hướng đi cho tương lai của mình: trở thành một chuyên viên làm việc cho các tổ chức phát triển cộng đồng. Nhưng để biến ước mơ đó thành hiện thực không phải là một điều dễ dàng. Bởi ngoài sự tâm huyết, niềm đam mê và lòng hy sinh – những điều kiện cần phải có ở một người làm công tác xã hội – thì điều quan trọng không kém là bản thân những người đó phải được đào tạo kiến thức, nghiệp vụ ở trường đại

Đối với một học sinh chưa bao giờ xem chuyện học hành là mối quan tâm hàng đầu như tôi thì việc vào được đại học quả là một bài toán hóc búa. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định tìm đến thầy Shaw, người phụ trách môn tâm lý học của trường, để xin một lời khuyên.

Thầy đã ngồi im lặng để nghe tôi nói một cách hăng say về ước mơ của mình, về những mong muốn mang đến cho con người một cuộc sống tốt đẹp hơn, rằng tôi tin mình có thể tạo nên điều khác biệt cho thế giới mà chúng ta đang sống… Tôi thấy ánh mắt thầy lộ vẻ ngạc nhiên, dường như thầy không tin vào những gì tôi đang nói. Sau cùng, thầy đã nói với tôi một câu ngắn gọn:

- Học đại học, không hợp với em đâu.

Tôi cảm thấy trái tim mình như ngừng đập. Một chút hoang mang, phẫn nộ dấy lên trong lòng tôi, dù tôi biết lời nói của thầy tuy hơi tàn nhẫn nhưng rất chân thành.

Tôi trở về nhà và tâm sự với bố mẹ về nguyện vọng của mình, cả những gì thầy Shaw đã nói. Bố mẹ rất nhiệt tình ủng hộ tôi, gấp rút tìm cho tôi một trường cao đẳng có yêu cầu tuyển sinh tương đối dễ, chỉ cần trong học kỳ cuối ở trung học tôi đạt được điểm trung bình trong tất cả các môn. Những tưởng như vậy là tôi có thể tiến bước một cách suôn sẻ, nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy. Tôi phải trả giá cho những năm học chểnh mảng thời trung học bằng một giá khá đắt. Lỗ hổng kiến thức mà tôi bị thiếu hụt là quá lớn nên sau hai năm, tôi vẫn không thể theo kịp chương trình học. Những nỗ lực của tôi cuối cùng cũng chẳng đi đến đâu.

Không bỏ cuộc, bố mẹ lại tiếp tục tìm cho tôi một trường cao đẳng khác. Trường này không hề có chút tiếng tăm nhưng được cái là họ chẳng đòi hỏi gì ở bạn ngoài khả năng tài chính. Vào học ở một ngôi trường như thế càng khiến tôi thấy mình thêm thất bại. Những lời của thầy Shaw cứ ám ảnh mãi bên tai tôi trong cả giấc ngủ, khiến cho tôi hoàn toàn đánh mất lòng tin vào bản thân. Dù không nói ra nhưng trong thâm tâm, tôi tin là thầy nói đúng. Con đường học vấn dường như vượt ra ngoài khả năng của tôi.

Một thời gian sau, gia đình tôi chuyển đến sống ở một thành phố khác. Tôi bắt đầu tính kế mưu sinh bằng các công việc bán thời gian. Nhưng trong sâu thẳm lòng mình, tôi vẫn biết đâu là điều tôi hằng mong muốn. Có đôi khi tôi tự hỏi: “Mình phải làm gì đây? Có nên thử lại một lần nữa không?”. Cuối cùng, thu hết can đảm, tôi tìm đến một trường cao đẳng và đăng ký học tại chức vào ban đêm chuyên ngành xã hội học. Tôi đã nỗ lực không ngừng, cố gắng đi học đều đặn dù ban ngày tôi phải làm việc rất vất vả. Kết thúc học kỳ đầu tiên, cầm bảng điểm trên tay, tôi không thể tin vào mắt mình. Liệu có sự nhầm lẫn gì ở đây? Nhưng không, bảng điểm với mã số sinh viên chính xác của tôi đã cho thấy tất cả các môn học đều đạt điểm A, Những học kỳ tiếp theo, thành tích học tập của tôi ngày càng tốt hơn và tôi đã tốt nghiệp với tấm bằng hạng ưu, Không bằng lòng với những gì mình đã có, tôi lại tiếp tục cuộc hành trình đi tìm tri thức. tôi học tiếp lên đại học, rồi tiếp tục học thạc sĩ chuyên ngành tâm lý tại trường Đại học New York. Tại đây, tôi làm quen với tiến sĩ Sarah Cohen – cô giáo dạy môn Tâm lý học trẻ em. Cô khuyên tôi nên tin vào bản thân, tin vào những thành quả mà mình đã nỗ lực gặt hái được. Ngoài ra, cô còn khen ngợi tính cách vui vẻ, thân thiện, nhiệt tình của tôi khi tham gia các chuyến đi thực tế đến thăm các viện dưỡng lão, trại trẻ mồ côi, các trung tâm điều trị người bị bệnh AIDS… Đó là quãng thời gian tôi tiếp thu, tích lũy được nhiều tri thức cũng như kinh nghiệm thực tế mà sau này đã giúp ích rất nhiều cho tôi – một chuyên viên tình nguyện của Quỹ Nhi đồng Liên hợp quốc.

Sau tất cả mọi chuyện, tôi nhận ra một điều rằng niềm tin cần được đặt đúng chỗ. Ngày xưa, tôi đã tin vào những gì thầy Shaw nói và thế là tôi sợ hãi, hổ thẹn và chùn bước trước ước mơ của mình. Nhưng khi tôi tin vào chính bản thân và kiên trì theo đuổi mục tiêu thì tôi lại có thể tiến những bước dài về phía trước và gặt hái được những thành quả mà đã có lúc, tôi tưởng rằng nó chỉ có trong mơ mà thôi. Và trên con đường đi tới ước mơ của mình, tôi lại có cơ hội được gặp thêm nhiều người như tiến sĩ Sarah Cohen, những người đã giúp tôi tìm lại niềm tin và tiếp thêm cho tôi sức mạnh.

Đan Châu dịch – Theo A Better Message

Bỏ học để thành… Tỷ phú game

Tỷ phú trẻ tuổi Kim Tân

5 tuổi đã biết chơi game, bỏ học ngay sau khi học hết năm thứ nhất, đó là câu chuyện của Kim Tân - một tỷ phú trẻ trong làng game Trung Quốc.

Kim Tân, giám đốc công ty Ferry Game chuyên sản xuất trò chơi trực tuyến tại thành phố Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang hiện đang là một trong những tỷ phú trẻ tuổi nhất Trung Quốc.

Chỉ riêng trong năm 2007, doanh thu của công ty do anh sáng lập đã đạt 1 tỷ nhân dân tệ (hơn 2 nghìn tỷ VNĐ).

Được biết, lai lịch của vị tỷ phú trẻ tuổi này cũng thuộc dạng "có một không hai". Kim Tân 5 tuổi đã biết chơi game và ước mơ sau này có thể kiếm được nhiều tiền nhờ trò chơi điện tử. Đến năm học Sơ trung (tương đương THCS), anh bắt đầu làm quen và chơi game online.

Năm 2003, Kim Tân học trường Đại học Lí Công, thời gian này, anh dùng số vốn bước đầu là 5000 tệ để mua bán đồ ảo. Lúc đó, do nhu cầu lớn, sự cạnh tranh ít nên nhờ phương châm mua rẻ bán đắt, anh đã biến khoản tiền khởi nghiệp nhỏ bé thành hơn 1 triệu tệ.

Sau đó, năm 2005, khi học xong năm thứ nhất trường đại học, anh quyết định nộp đơn xin nghỉ học để mở công ty Ferry Game. Năm 2007, lợi nhuận của công ty tăng bất ngờ lên đến 1 tỷ NDT.

Nhưng khi đã có được thành công, vị giám đốc trẻ tuổi Kim Tân vẫn không hài lòng: “Hoàn cảnh thuận lợi có thể làm cho con người hư hỏng. Khi mới thành lập công ty, chúng tôi có lúc phải ăn mỳ tôm thay bữa”. Ngoài ra liên quan đến vấn đề học tập dang dở, anh cho biết vẫn chưa có ý định học tiếp.

Hiện nay, công ty Ferry Game đang sở hữu các tựa game được ưa chuộng tại Trung Quốc như Thiên cơ online, Mini Fighter, MayPan online, Ma thần tranh bá online, Thần tướng online...

Chi nhánh công ty rải rác khắp 11 thành phố trên toàn quốc. Sản phẩm của Tân còn đặt chân lên một số thị trường khó tính như Đài Loan, Hồng Kông, các nước Ấn Độ, Mailaixia, Thái Lan.

Mquiz – Theo GameK

Sẻ chia kinh nghiệm Tạm thời rút lui khi không biết phải làm sao

Đây là một trong những kỹ năng tinh thần quan trọng nhất tôi được biết. Trên thực tế nó gần với một cách sống hơn là một kỹ năng. Nó đã giúp tôi sống hiệu quả hơn và dĩ nhiên, ít bị tác động vì những chuyện nhỏ nơi công sở.

Mỗi khi bối rối, chưa biết làm sao, chúng ta thường ép mình cố gắng hơn, tư duy nhanh hơn, nỗ lực đến tối đa để đưa ra câu trả lời. Đây là xu hướng chung của rất nhiều người. Nhưng vấn đề ở chỗ câu trả lời thường không phải là tối ưu.

Điều này hơi hài hước, nhưng quả thật cách hiệu quả và đáng làm nhất khi tạm thời bạn chưa tìm ra câu trả lời trước một vấn đề là hãy nhẹ nhàng rút lui mọi ý nghĩ, chủ động thả lỏng. Như thế bạn sẽ giải phóng đầu óc mình đồng thời để trí năng bẩm sinh phát huy vai trò. Nói một cách khác, khi bạn đang chịu áp lực, căng thẳng, trí khôn sẽ bị che khuất và ngược lại khi gánh nặng ý nghĩ được trút bỏ, trí khôn sẽ tự nổi lên cùng với nhiều ý tưởng dành cho bạn.

Chúng ta hẳn ai cũng từng trải qua một kinh nghiệm như thế này: Bạn đang phải đấu tranh tư tưởng để cho ra một quyết định. Vấn đề quá hóc búa, phức tạp đến nỗi bạn thậm chí không biết phải làm sao. Trước mắt bạn mù mịt, không một giải pháp. Quá thất vọng, bạn chỉ còn biết từ bỏ. Thế nhưng vài phút, vài giờ đồng hồ sau, khi bạn đang làm một việc chẳng hề liên quan đến vấn đề đang làm bạn khổ tâm, bất ngờ câu trả lời bỗng từ đâu đó xuất hiện trong đầu bạn – một câu trả lời xuất sắc làm bạn phải thốt lên “đây rồi!”.

Đây không phải là sự tình cờ may mắn. Đầu óc chúng ta trở nên thực sự sáng suốt, thông minh khi ta thả lỏng, trút bỏ mọi cố gắng. bạn không dễ chấp nhận bởi cho rằng mình cần phải nỗ lực. Điều này không sai, thế nhưng không phải lúc nào nỗ lực của tư duy cũng cho bạn kết quả tốt nhất. Bạn sai lầm với niềm tin khi thả lỏng tư duy, đầu óc ta sẽ ngưng hoạt động. Hoàn toàn trái với sự thật, chúng vẫn hoạt động chỉ có điều theo một dạng thức khác mà thôi.

Ngược lại, khi đang hoạt động ở tần số cao, đầu óc ta bị khuấy động và dễ quay đi quay lại ở một cách nghĩ và năng lực tư duy vì thế bị giới hạn, lặp đi lặp lại như một thói quen. Khi ấy cũng là khi bạn dễ bị chi phối, bận tâm bởi những chuyện nhỏ.

Tôi biết, bớt nỗ lực vì kết quả tốt hơn là một quan điểm khá lạ lẫm. Thế nhưng đây là sự thật và tôi tin chắc nó sẽ giúp cuộc sống của bạn nơi công sở dễ dàng hơn.

Richard Carlson
Thăng tiến trong sự nghiệp – NXB Trẻ

Lời Hay Ý Đẹp

* Cách giữ bạn tốt nhất là không phản bội bạn.
Khuyết Danh
* Tự ái là thuốc độc giết chết tình bạn.
HONORÉ DE BALZAC
* Dễ thăm viếng bạn bè hơn là sống chung với họ.
tục ngữ Trung Quốc
* Nếu anh muốn làm cho người bạn trở thành người nguy hiểm đối với anh, hãy để người bạn làm ơn anh một lần.
LEWIS E. LAWES
* Người ta có ba người bạn chắc chắn: cha, mẹ và vợ chung thủy.
J.R. LOWELL
* Bạn giả dối còn nguy hiểm hơn kẻ thù lộ mặt.
tục ngữ Nhật Bản
* Nỗ lực lớn nhất của tình bạn không phải là chỉ thẳng cho bạn thấy khuyết điểm mà là làm cách nào để cho bạn thấy được nó.
LA ROCHEFOUCAULD
* Không có người bạn tốt thì người ta không biết được lỗi lầm của mình.
tục ngữ Nga
* Với tình bạn thân thiết không có con đường xa.
tục ngữ CAMPUCHIA
* Những lời nói nhân nghĩa, những lời hứa nhân nghĩa nói ra rất dễ, chỉ trong hoạn nạn ta nói thấy tấm lòng thành của bạn bè.
La. KRULOV

References